(Minh Nguyệt)
Chờ
Vô tình mình gặp bởi duyên thơ
Nhưng mỗi ngày qua cứ thẫn thờ
Nhưng mỗi ngày qua cứ thẫn thờ
Chiều đã ngập tràn bao nỗi nhớ
Đêm về ấp ủ những niềm mơ
Sao hương dịu ngọt chưa qua bến
Mà vị đắng cay vẫn ghé bờ
Gió hỡi có xuôi về chốn ấy
Cho ta nhắn gửi một câu chờ!
Cho ta nhắn gửi một câu chờ!
(Nguyễn Công Toàn)
Chờ
(họa nghịch vận)
Tình đã ấp ưu cứ nán chờ
Lênh đênh vững lái hãy tìm bờ
Lênh đênh vững lái hãy tìm bờ
Kề vai ríu rít vui đường mộng
Sánh bước rộn ràng đẹp lối mơ
Tứ thả dệt câu tâm đón đợi
Hồn nâng thêu chữ ý tôn thờ
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ"
Buổi ấy... chúng mình một chiếu thơ!
Bài họa:
(Thanh Phong Hà Nội)
Chờ
(họa nguyên vận)
Ô này! mới bén chút hương thơ
Chẳng biết duyên chi thẫn với thờ
Chẳng biết duyên chi thẫn với thờ
Câu chữ lao xao bên tứ mộng
Chương dòng rộn rã với tình mơ
Đã thèm lèo vặn luôn chắc lái
Còn muốn neo buông cứ níu bờ
Tím đẫm hoàng hôn tìm bến nhớ
Người ơi-ta gửi nỗi mong chờ!
Bài họa:
(Phan Hằng Hưng Yên)
Đợi trăng
Từ độ gieo vần tạo tứ thơ
Trân trọng nâng niu gối giường thờ
Đêm thanh lại ngó lòng tơ tưởng
Ngày vắng qua nhìn dạ ước mơ
Vẩy bạc long lanh trên ngọn sóng
Ánh vàng dìu dịu đoạn gần bờ
Chiều thu đau đáu niềm trông đợi
Nguyệt xế tình sâu nặng vẫn chờ!
Bài họa:
Đợi
(Triệu Quốc Giám-Hà Nội)
Bỗng đâu ta bắt được tình thơ
Tưởng đã vùi chôn kỷ niệm thờ
Sáng đến mà lòng còn khắc khoải
Đêm về sao dạ cứ tìm mơ
Nửa đời trôi dạt thuyền xa bến
Một kiếp phù du sóng gọi bờ
Năm tháng ơi em nào có thấy
Thôi đành kệ gió đợi, mây chờ!
Bài họa:
(Hồng Phúc-Hà Nội)
Nhà thơ
Sao nàng buông lửng một câu thơ
Làm khách văn chương thẫn lại thờ
Cặp bướm dập dìu trong giấc mộng
Vườn hồng lạc lối giữa cơn mơ
Thuyền còn trôi nổi không về bến
Sóng cứ lang thang chẳng tới bờ
Văng vẳng tiếng gà bên nắng sớm
Bóng ta mà ngỡ bóng ai chờ!
Bài họa:
(Nguyễn Mậu Lương-H Nội)
Miền đất đợi chờ
Muốn gửi tình vào những áng thơ
Tới em nơi ấy vẫn tôn thờ
Tiếng cồng vang dậy miền khao khát
Dòng thác đổ trào cảnh mộng mơ
Con gió chạy hoài như bất tận
Màu xanh trải mãi tưởng vô bờ
Lạc vào huyền thoại tình người đất
Yêu mấy cao nguyên mãi đợi chờ!
Chờ
(họa loạn vận)
Năm mươi sáu chữ đáng tôn thờ
Trải suốt cuộc đời lắm mộng mơ
Duyên đượm mắt đưa chân xuống bến
Tình say tim dục bước sang bờ
Thương càng trào lộng trên hương bút
Nhớ đến cháy bùng ở chất thơ
Ấp ủ ngập tràn mong mỏi gặp
Hỡi ai gửi gió ...hẹn nơi chờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét